Thơ về lúc sanh sự sự sanh


Lúc sanh sự thì sự sanh liền đến
Thế rồi nhân rồi ngã cứ bám theo
Lôi kéo mình vào tranh biện ì xèo
Mất quờ an bình trong tâm khảm.

phải rõ tình thương là vô bờ
Hơn thua gì mà cứ phải ngã nhân
Cứ xem người là Đức Phật hiện thân
Dù nhắm mắt nhắm mũi chẳng có gì hối tiếc.

Đừng cho mình là người luôn hiểu biết 
Chẳng thấm gì với núi thẳm rừng sâu 
Có gì đâu mà chuốc lấy khổ sầu
Sống thanh thoát quên đi đường thắng bại